1. Tự sự
Dù đục, dù trong con sông vẫn chảy,
Dù cao, dù thấp cây lá vẫn xanh.
Dù người phàm tục, hay kẻ tu hành,
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ.
Ta hay chê, rằng cuộc đời méo mó!
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm?
Đất ấp ôm cho muôn hạt nảy mầm,
Những chồi non tự vươn tìm ánh sáng.
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng,
Chắc lẽ gì ta đã nhận ra ta.
Ai trong đời cũng có thể tiến xa,
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy.
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy,
Đâu chỉ dành cho một riêng ai.
2. Trích Ỷ Thiên Đồ Long Ký
Nhân sinh lý lẽ ai ơi,
Làm người cốt được thảnh thơi đủ rồi!
Ai đời cũng thời thăng giáng,
Chẳng người nơi này chỉ xuống không lên.
Trong may có rủi kề bên,
Rủi kia cũng sẵn có hên ẩn tàng.
Giàu sang đâu hẳn giàu sang,
Trời thời chói chang còn ban xế chiều.
Trăng kia sáng mãi bao giờ,
Tròn rồi lại khuyết đầy chờ khi vơi.
Đất thoai thoải Đông Nam cõi,
Vòi vọi nghiêng ngã Tây Bắc trời cao.
Dù cho thiên địa nhường bao,
Cũng chưa được vẹn huống sao người toàn?
Chớ nên cau mặt nhíu mày,
Cũng đừng tranh cãi để cầu hơn ai.
Mặt hoa da phấn hôm nay,
Già hơn bữa trước một ngày còn chi?
Xuân qua đông lại tới thì,
Từ xưa vẫn thế có gì khác đâu.
Dù cho khôn khéo sang giàu,
Nghèo hèn ngu độn cũng đều như nhau.
Cõi trần kẻ trước người sau,
Cuối cùng cũng đến cái cầu xuôi tay.
Hôm nay chỉ biết hôm nay,
Trăm năm thấm thoát đã hay một đời.
Mấy ai thọ tựa đất trời,
Thời gian như nước chảy đưa nơi cầu.
3. Quay về nẻo giác
Ta bôn ba giữa dòng đời tấp nập,
Hối hả tìm được mất những hơn thua.
Bởi lợi danh ta lầm đường lạc lối,
Những u buồn phiền não mãi bám vai.
Ta đam mê những điều không có thật,
Chút ân tình giữa những lối quanh co.
Chợt lãng quên những điều như bé nhỏ,
Tấm chân tình của những người thân yêu.
Rồi một ngày khi cô đơn chợt đến,
Những đêm dài thức trắng với niềm đau.
Đã biết trước gieo nhân thì gặp quả,
Sao mãi còn theo đuổi những lợi danh.
Còn đêm nay, ngày mai và mai nữa,
Sớm quay về quét dọn tự trong tâm.